Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Điều ước tháng tư






Trong ngàn vạn chiếc lá nõn nà là những bông hoa lộc vừng cùng ban trắng tinh khôi và những nụ bằng lăng căng tròn nhựa sống báo hiệu một vùng trời tím ước mơ của những con đường…tiếng ve sầu cũng đã bắt đầu xuất hiện với những âm thanh đặc trưng… kìa tháng tư đang về…
Tạm biệt màu tim tím hoa xoan với những cơn gió nhè nhẹ mình lại đón chào những cơn mưa bất chợt đến rồi vội vã đi qua, miên man với những dòng suy nghĩ thế là một mùa xuân đã đi qua rồi đó! nhanh thật đấy mới vừa hôm nào hoa đào lất phất sắc hồng trong làn sương mỏng và lúc này cảm giác lạnh lẽo của mùa đông đã dần thay thế cho những tia nắng đã bắt đầu có chút ấm áp sưởi ấm cho những chồi non và thúc giục những nụ hoa mau hé nở góp phần tạo nên một mùa xuân vô cùng rực rỡ bởi một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp với những gam màu đặc trưng của mùa ấm áp và hạnh phúc nhất trong một năm.
Hoa ban trắng là đặc trưng của vùng Tây bắc của tổ quốc, hoa trắng các thung lũng trải dài theo những triền đồi lồng lộng nắng và gió, hiên ngang giữa trời đất bao la những cánh hoa trắng khẽ rung rinh trong gió như hàng vạn cánh bướm gợi nhớ tới hình ảnh các cô gái miền sơn cước khép mình bẽn lẽn đợi tiếng khèn của chàng trai tỏ tình. Nụ hoa thon thon như  ngón tay người thiếu nữ đang dẫn dắt như mời gọi  những du khách tò mò như lạc sâu vào những rừng hoa đẹp mê hồn mà quên cả lối về, dưới chân từng lớp lớp cánh hoa nằm xòe trên thảm cỏ xanh mà vẫn còn thoang thoảng mùi hương dìu dịu…Ban là thế không đẹp rực rỡ kiêu sa với màu trắng điểm một chút phớt tím như người con gái miền núi Tây bắc mộc mạc mà khiêm nhường, dung dị mà làm say đắm lòng người biết bao.
Trong kí ức của mọi người ngày đầu tiên của tháng tư được bắt đầu bằng một ngày nói dối và kết thúc là một ngày lịch sử trọng đại của đất nước nhưng còn riêng mình còn có một ngày kỉ niệm đặc biệt đó là cất tiếng khóc đầu tiên trong đời như muốn thông báo với tất cả mọi người là có sự  hiện diện của một sinh linh bé  nhỏ đã bắt đầu một cuộc sống mới trong niềm hạnh phúc của cha, mẹ và những nụ cười của những người thân yêu bên cạnh…tháng tư trời đất giao hòa e ấp là khoảng thời gian dịu dàng nhất trong một năm, tinh khôi của màu hoa ban và vỡ òa trong hương đầu mùa.
Tháng tư đã về mình chờ mãi một cơn mưa đầu mùa vội vã những giọt nước mưa đó mang đến đất trời  một hơi thở mới như món quà của thiên nhiên trao tặng cho muôn loài bằng vô vàn những giọt yêu thương trong lành và mang bớt đi nỗi niềm trăn trở trong cuộc hành trình dài của thời gian đã qua như tiếp thêm niềm hi vọng và một chút năng lượng cho những bước chân đang đi ở những chặng đường tiếp theo. Những giọt mưa đầu mùa vội vã nhưng cũng vương lại trên những búp non trên cành thêm một sức sống mãnh liệt và  xua vợi đi những dấu  ấn thời gian đã như  khắc sâu vào từng gốc cây thật khô khan bởi mùa đông khắc nghiệt, giúp những chiếc lá như mạnh mẽ hơn vươn mình lên phía trước đón ánh nắng mặt trời chiếu rọi, giúp những nụ hoa loa kèn thêm chút hương thơm gom góp từ tháng ba khô hanh, giá lạnh…
Cơn mưa bóng mây đó đi ngang qua tháng tư vội vã nhưng cũng để lại cho mình một khoảng lặng không bình yên chút nào, từ ngày mình quen bạn mình đã biết yêu một mùa bắt đầu của một năm đó là mùa xuân rất hiền là tượng trưng mùa hạnh phúc nhất trong năm những phút giao mùa đầy bỡ ngỡ và ngỡ ngàng trước sự thay đổi của thiên nhiên đến kì diệu, biết để ý đến hoàng hôn của một buổi chiều tắt nắng hay một chiếc lá vàng rơi rơi trong chiều thu man mác… nụ cười của bạn dành cho mình cũng đủ cho mình vui hàng giờ liền những lời tâm sự chân thành của bạn thật ấm áp mà thân thương có cảm giác như mình và bạn  đã quen nhau từ kiếp trước rồii ấy để đến bây giờ bên cạnh nhau để mà trả nợ nốt mối duyên nợ tự bao giờ,  tình cảm mà bạn dành cho mình cũng làm mình thật ngỡ ngàng, bất chợt như cơn mưa đầu mùa tháng tư đó, bạn thoảng qua mình như một giấc mơ trưa nhưng để lại một khoảng lặng lẽ trong mình không nguôi…
Mình đã đi qua tháng ba và đón nhận được rất nhiều tình cảm yêu thương của những người thân yêu bên cạnh dành cho đó là ngày  phụ nữ mùng tám tháng ba, là những bông hoa tươi thắm, là những lời chúc mừng tốt đẹp nhất… đó là những món quà tinh thần mà không thể định hết được giá trị bằng vật chất và tháng tư đến mình muốn dành tình thương của mình cho mọi người xung quanh, bạn có biết không mình đã ước một điều trong tháng tư này là dành tình yêu của mình cho một ai đó… người mà mình có duyên  từ kiếp trước…

Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

Lặng lẽ



Bạn à! Chắc giờ này bạn đang chìm đắm trong giấc ngủ sau một ngày làm việc bận rộn cũng có thể bạn đang dạo bước trong giấc mơ đẹp nào đó mà không có mình… còn mình giờ đây với giấc ngủ chưa tìm về mình lại ngồi lặng lẽ bên ly caffe không đường và cảm nhận vị đắng ngắt nơi đầu lưỡi, mình tin là bạn sẽ không hỏi bạn làm sao mà chưa ngủ? hay bạn có làm sao không? mà bạn sẽ nói mình hiểu bạn mà…
        Khi hòa mình vào trong bóng tối của màn đêm mình đã quên mất bản thân mình hiện tại lúc đó chỉ có những cảm xúc là hiện hữu thui bạn à! Mình cũng đã không nhớ là đã mình có thói quen ngắm trời đêm từ lúc nào nữa chỉ biết rằng lúc nào có tâm trạng không vui hay những bế tắc trong mớ suy nghĩ nặng nề mình lại ra góc vườn ngồi lặng lẽ ở đó hàng giờ liền, một không gian cách biệt với thế giới thực mà không phải là trên trời ảo …
        Ngước mắt lên ngắm bầu trời về đêm luôn có một vẻ đẹp kì bí và thơ mộng thật khó diễn tả, một màu đen bao la rộng lớn với vô vàn các tinh tú rực sáng lung linh lúc mờ lúc ảo với muôn hình thù khác nhau, mình có cảm giác mình cũng như một ngôi sao nhỏ nhoi trong bầu trời rộng lớn ấy, cũng lung linh tỏa sáng lúc mờ lúc tỏ, cũng có lúc như bị chìm vào nền trời mầu xẫm ấy, lại cũng có lúc như sắp bị rơi ra khỏi vòng quay của quỹ đạo ấy và cũng có lúc như bị ánh trăng vàng rực rỡ kia che lấp mất vì sự nhỏ nhoi đơn độc của nó…
        Bạn à! Bạn là ngôi sao nào ở trên đó có gần chỗ ngôi sao của mình không? Có phải là đứng kế bên ngôi sao nhỏ nhất và lẻ loi kia không? Hay là sao Mai để đêm nay mình không gặp được…Ngước mắt lên bầu trời sâu thăm thẳm và trong vắt mình lại tìm kiếm những niềm hi vọng ở những ngôi sao nhỏ kia, ở đó mỗi một ngôi sao được tượng trưng cho một niềm hi vọng, đêm nay cũng như bao đêm trước mình đã không ngủ được vì mình đã nghĩ rất nhiều đến tình cảm của bạn của mình mà chưa có câu trả lời, trong đầu mình lúc này lúc nào cũng văng vẳng câu hỏi tại sao? Yêu một người liệu có tội gì không? tại sao người mình yêu không  phải là ai khác mà lại là chính bạn cơ chứ, mình đã làm gì sai hay sao mà trời lại bắt tội mình thế này… yêu một người mà khổ vậy sao? Yêu trong xa cách và những cách trở do hoàn cảnh? Có mảnh đất nào dành cho tình cảm của bạn của mình lớn lên theo thời gian không?... Mình phải làm thế nào đây khi trái tim mình đã không ngủ yên trong từng ấy thời gian đã qua những câu hỏi của mình lại rơi vào khoảng không gian tĩnh lặng ấy… nhiều…. nhiều lắm như  những vì sao trên bầu trời đêm nay…
        Lang thang với những suy nghĩ mộng mị chợt giật mình nghe như tiếng sao băng xẹt ngang đầu rực sáng nổi bật trên bầu trời đen và vội vã bay về một hướng như lời than thở của mình trong đêm chơi vơi này, có một ngôi sao nào đó đã vụt sáng lên thật huy hoàng thật rực rỡ trước khi bị biến mất vĩnh viễn khỏi bầu trời kết thúc một cuộc sống ngàn năm buồn le lói và có những ngôi sao rất lung linh, rất đẹp vẫn tồn tại trên bầu trời đêm nay nhưng có khi đã bị khai tử cách đây mấy trăm nay rồi cũng nên và cũng có ngôi sao lặng lẽ ngắm nhìn những chuyển động xunh quanh mà không có sự lựa chọn cho riêng mình bởi vì khi xuất hiện đã cố định trong một quỹ đạo có sẵn rồi… đó là ngôi sao cô đơn trong bầu trời đêm nay thật bé nhỏ, thật lặng lẽ và nó có được là ngôi sao hi vọng của một ai đó không nhỉ? …                

Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

Hoa muộn



Những cánh hoa mềm mại, trắng muốt hé nở dần trong màn đêm tĩnh lặng, từng cánh từng cánh thật khe khẽ cựa mình, ngập ngừng, e ấp như lắng nghe âm thanh xung quanh và  ngỡ ngàng cảm nhận một thế giới hoàn toàn mới lạ. Hoa không sắc màu rực rỡ, không mùi hương ngào ngạt như những loài hoa nở về ban ngày được đắm mình trong  ánh nắng rực rỡ, vui đùa cùng gió và thỏa thích ngắm nhìn bầu trời trong xanh với những đám mây sắc mầu. Hoa chọn cho riêng mình một thời khắc đặc biệt nhất trong ngày khi hoàng hôn phủ kín dương gian là lúc trời đất giao hòa, không còn khoảng cách mà chỉ là một màu của màn đêm mênh mông, tĩnh lặng và hoa cố gắng tránh xa những tiếng vo ve của  loài ong, bướm lãng du…


Hoa nở trong đêm một màu trắng tinh khôi, không chờ đợi một điều gì cả cũng không phải là sự lựa chọn biểu tượng cho một thứ tình cảm nào hoa vẫn cứ tồn tại một cách như cách hoa đã lựa chọn lặng lẽ tỏa hương thật nhè nhẹ, phảng phất nhưng cũng đủ làm xao xuyến, say đắm tâm hồn một ai đó khi màn đêm buông xuống mà giấc mộng chưa tìm về và có cảm giác lãng đãng như lạc đến chốn không gian bát ngát tận cùng của cõi hư không…
        Hoa Quỳnh! Khi tất cả cánh hoa đã nở bung ra và mùi hương lan tỏa  xung quanh thật nhẹ nhàng mà thanh tao như để hé lộ ra những bí mật của riêng mình, hoa cảm nhận thế giới bằng một  cảm xúc rất riêng của loài hoa một thoáng bỡ ngỡ, một chút  xao xuyến về một  thứ tình cảm rất mới mẻ, là lạ như một mối tình mong manh của người con gái với người mình yêu với bao điều vương vấn, thiết tha một thoáng rồi tất cả lại nhẹ nhàng thật khe khẽ  từng cánh như những ngón tay của người con gái xòe ra hứng trọn lấy tình yêu của đất trời, mùi  hương dìu dịu thầm lặng mà lan tỏa như một cách thể hiện cảm xúc đã dâng hiến hết mình những gì mà hoa đã dành dụm ấp ủ từ khi còn là nụ e ấp, từng cánh hoa nõn nà ấy lại ôm chặt lấy đài hoa như vẫn còn giữ lại một điều bí mật của riêng mình. Gục đầu bên cành biếc mà vẫn còn nguyên vẹn hình hài như khép lại niềm hi vọng, dấu kín những ước mơ về một buổi ban mai với ánh nắng rực rỡ nhưng không phải dành cho Quỳnh…

Thứ Tư, 14 tháng 1, 2015

Đò nhỏ



 Cứ mỗi lần mệt  mỏi  hay có tâm trạng gì tôi lại mau chóng rời xa chốn phồn hoa độ thị xô bồ và đầy rẫy sự náo nhiệt kia, tôi lại tìm về bên bến đò xưa thân thuộc, ở đó tôi tìm thấy sự bình yên bên hàng cây tỏa bóng mát xuống dòng sông xanh, gió nhè nhẹ khe khẽ lay động những chiếc tàu dừa đứng nghiêng mình trong chiều nhạt nắng, hơi nước từ dòng sông tỏa lên như làn sương khói mờ mờ giăng khắp mặt sông dường như lòng sông cất giữ bao điều bí mật của riêng mình, hơi ẩm đó làm cho bầu không khí xung quanh trở nên dễ chịu và làm cho tâm hồn tôi trở nên ẩm ướt…Con  đò nhỏ không dấu diếm được dấu vết thời gian, lặng lẽ ở bến sông vắng chờ khách sang sông .


Đò ơi... ơi!.    
  Mỗi lần tôi cất tiếng gọi dù bất kể thời gian nào trong ngày, sợ tôi buồn nên đò nhỏ không để tôi phải chờ đợi lâu, sợ làm lấm đôi bàn chân khi tôi lưỡng lự bước xuống, đò lại nhẹ nhàng  tìm chỗ khác sạch sẽ hơn . Đò như hiểu lòng tôi nên thường lặng lẽ, chầm chậm đưa tôi đi trong mênh mang sóng nước, tiếng nước vỗ mạn đò cũng nhè nhẹ, lãng đãng như muốn đem lại cảm giác tất cả  sẽ trở thành kí ức, hãy sống với chính mình bằng cảm xúc hiện có… đò đi ngang  dòng sông như chiếc kim la bàn của người thám hiểm dù có sóng có to hay gió thét gào giận dữ vẫn đưa tôi đi qua bờ quá khứ  trở về bến mộng mơ. Đò đi ngang dọc trên sông như đan những sợi nhớ, kết lại những sợi thương với mong muốn lấp đầy khoảng cách của hai bờ nỗi nhớ.
Thương lắm! đò nhỏ trong buổi hoàng hôn vì chở đầy nỗi ưu tư của tôi  mà nghiêng cả mái chèo, tiếng khuya nước cũng như khắc khoải hơn, có những lúc giường như đò mất phương hướng vì trời bất chợt đổ mưa, mưa như trút nước lấp cả lối về, có những cơn gió vô tình xô đẩy làm đò nhỏ đi lệch hướng nhưng vẫn gắng gượng giữ vững tay chèo không than thở dù lấy một lời đưa tôi đi về phía chân trời xa ấy...  vẽ trên nền trời một màu  nhớ thương.
        Hôm nay như thường lệ tôi lại tìm về chốn bình yên của riêng mình, dòng sông nôn nao chảy xiết, vẫn bến cũ lối xưa xa xa đàn chim vội vã bay về phía cuối chân trời... tôi đã đợi và đợi thật lâu, đưa mắt tìm kiếm một hồi chỉ thấy phía trước một khoảng trống dường như là vô tận, thẫn thờ rời bến trong lòng nặng trĩu một nỗi niềm mơ hồ không thể gọi tên. Ngoảnh lại phía bến xưa thấp thoáng bóng con đò đang khuất dần phía chân mây và tiếng gọi đò xao xác của tôi để lại  đầy bến sông vắng…

Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014

Không đề




“Tối  nay đi sinh nhật con H nhé! 7h tối có mặt tại chỗ cũ… à! nhớ  đúng hẹn và  được phép mang theo một người nữa… “ nhỏ thân allo thông báo cho tôi với nội dung ngắn gọn trên, tôi chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe đầu dây bên kia tiếng tu..tu…kéo dài. Tụi tôi chơi thân với nhau gồm mấy đứa từ hồi còn học phổ thông  nên rất hiểu tính nết của nhau, gần như ngày nào cũng gặp nhau nên có gì cũng chia sẻ từ công việc, thời trang, làm đẹp và tình iu nữa… như thế là tôi hiểu nó đã truyền đạt nội dung bất khả kháng của nhóm đến tui rùi và tôi chỉ việc chờ  đến giờ  đó là  phải có mặt tại địa điểm trên. Chết tui rùi! đúng hẹn thì có thể chứ bây giờ kiếm ai đi cùng đây?  từ trước tới giờ đi đâu tôi cũng chỉ đi một mình, bạn thì có nhiều nhưng khi đề cập đến việc đi cùng tôi đến chỗ mấy đứa bạn  thì người ta lại tìm cách từ chối khéo là bận, là đi trực… có người còn nói thật là chỉ sợ bạn gái họ hiểu lầm nên lâu dần thành thói quen để không phiền tới bạn khác nữa tôi chỉ đi có một mình thui.  Định bụng  tôi sẽ phone lại cho nhỏ thân thông báo tình hình là bận để không đi nữa … nhưng như thế cũng không được vì từ trước tới giờ chưa có chuyện vắng mặt của tôi trong bất cứ vụ nào cả, chẳng lẽ lại không đến chỉ vì mỗi lí do không có người đi cùng, như thế này cũng không được, thế kia cũng chẳng xong và cuối cùng tôi cũng quyết định kệ cứ đến rùi đến đâu thì đến, chẳng lẽ vì mỗi lí do đi một mình mà tụi nó nghỉ chơi với tôi sao?…
Tôi đến chỗ hẹn trễ hơn một chút vì còn mải ngắm, nghía, lựa mấy bộ đồ… mặc bộ nào cho nó có vẻ nữ tính một chút, loay hoay với một đống quần áo tôi cũng chọn cho mình một bộ có vẻ hợp hợp một chút cho buổi sinh nhật( vì có  bạn trai của mấy nhỏ). Điểm hẹn của chúng tôi là một quán caffe nhỏ ở cách xa thị xã ở đó rộng rãi, yên tĩnh và vắng khách rất hợp với chúng tôi ưa ồn ào và không sợ làm ảnh hưởng đến xung quanh. Thấy tôi xuất hiện có một mình cả nhóm đồng thanh kêu lên: “ Hoàng tử của mày đâu…” tôi đành bịa ra một lí do theo tôi nghĩ lúc đó là rất có lí: “ Người ấy bận và có hẹn đến sau một chút…” thế là tôi đã thoát bởi lí do rất chính đáng của tôi đã đưa ra. Chủ nhân của cuộc vui này rót một chút rượu vào các ly xếp trên mặt bàn và giới thiệu mọi người làm quen, tôi nhìn sang bên cạnh ngoài những gương mặt thân quen của mấy đứa tụi tôi ra còn có thêm  gương mặt mới của các “Man” và tôi hiểu đó là những “người iu” của tụi nó, trơ lại chỉ có một mình tôi là không có ai bên cạnh. Mỗi một lí do của chủ nhân đưa ra là một lần uống, lúc đầu còn thấy đắng ngắt nơi đầu lưỡi, nhăn mặt nhăn mũi cố gắng đưa cái thứ khó chịu ấy xuống cổ thật nhanh,  rùi sau đó cứ uống để cổ vũ cho cuộc vui thêm phần náo nhiệt… một lúc sau chính nhỏ thân đã phát hiện ra tôi đã nói dối mọi người vì nó gặng hỏi tại sao mà “người ta” của bà lâu đến vậy? bà allo cho “người ta” đi…tôi đã bị cả nhóm phạt bằng cách uống một ly rượu thật đầy. Tôi đã uống không biết bao nhiêu nữa chỉ biết rằng thấy tất cả đều loang loáng, nghiêng ngả, trời đất như chao đảo, bước chân xiêu vẹo … không biết gì nữa…
Tiếng điện thoại vang lên đã làm cho tôi chợt tỉnh giấc, lại là giọng nói rất nhanh của nhỏ thân: “ Bà không sao chứ! Khiếp quá say mềm không biết gì để tụi này phải khiêng về… à mà này! hum qua bà gọi tên ai mà lạ hoắc thế hả? là ai? Khai mau đi làng sẽ cho đoàn tụ…” tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đã sảy ra thì nhỏ thân lại lên tiếng trước: “ chưa xong đâu! Hum nào bà phải thành khẩn khai báo với cả nhóm … hum nay cho nợ…” rồi lại tiếng tu.. tu.. lần nào cũng vậy ào một  cái rùi biến cũng nhanh cũng như lúc xuất hiện.  Chết thật rùi! hôm qua mình đã gọi tên “Người ấy” sao? Bất giác tôi cười một mình… chỉ một mình tôi biết người ấy là ai? Và đặc biệt đối với tôi như thế nào…

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

Nhớ thu


                                      Nhớ thu





          Mùa thu lá bay… anh đã đi rồi… Lời bài hát nghe sao như một lời nuối tiếc của một thời đã qua. Một màu trắng trải dài khắp núi đồi, thung lũng của làn sương mù đó là điểm đặc trưng  mùa đông của miền bắc  cái  lạnh tê tái mà mình đang đồng hành cùng những kí ức đã qua chợt thèm một chút nắng hanh hao, một chút lá rơi rơi của thu vàng … một hình bóng của người bạn và những lời tâm sự mình đã gửi gắm nơi tình yêu bắt đầu. Không lời hứa hẹn lúc bên nhau chỉ là những ánh mắt nồng nàn, say đắm, im lặng lắng nghe con tim mình rung lên  giữa  những tiếng đập cũng khe khẽ nhẹ nhàng mà vẫn  rộn ràng, thổn thức …
          Lặng lẽ trở về, lặng lẽ ra đi tất cả chỉ là âm thầm mà bằng cả ngàn câu từ biệt. Không ồn ào, không sắc màu và tất cả lại trở về miền không có bạn và cũng chẳng có mình như chưa hề có một mùa thu đã đi qua. Đông lạnh quá! Làm sao mình có thể đi qua được đây khi những bước chân của mình đã quen đi trên con đường có những chiếc lá vàng rơi rắc đầy lối nhỏ, tựa vai nhau khi cùng ngắm hoàng hôn trong khi không gian giao hòa là cầu nối của ngày và đêm thầm ước ao cả thế gian này thuộc về mình mãi mãi, khắc họa thật sống động hình ảnh tuyệt vời này lên trên nền trời bằng một màu hoàng hôn  tím không lung linh sắc màu như khi ban mai vừa thức dậy, không chói lòa như buổi trưa thừa thãi ánh nắng, không heo may khi buổi chiều tà với những vạt  nắng vội vã chạy trốn về phía chân trời mà chỉ đủ cảm nhận thật sâu lắng thật nồng nàn mà không quá hững hờ hay vội vã lãng quên … chờ đợi đến khi trời đất giao hòa về một khoảng mênh mông của riêng mình và tình yêu ấy là mối kết duyên của trời và  đất trao nhau.
 Tay mình thật lạnh khi cơn gió mùa đông bắc lại đang ùa về, giơ tay lên để kéo cổ áo lên cao hơn và buộc lại chiếc khăn len để giữ lại chút hơi ấm bên mình mà sao vẫn thấy không thấy bớt lạnh đi một  chút nào vậy. Bạn ơi! Bạn đang ở nơi đâu? bạn có lạnh không? Bạn không ở bên cạnh mình như ngày xưa nữa ai sẽ là người sưởi ấm chiều nay cho mình, một mùa đông thật khắc nghiệt thật lạnh lẽo biết bao giờ mình mới đi hết mùa đông đây…
Chiều khắc khoải với hai miền kí ức một ngoảnh lại với mảng màu rực rỡ, lung linh với rất nhiều cảm súc tất cả như đang sống trong một khung cảnh thật đẹp mỗi một con đường đã qua đã để lại một kỉ niệm khó phai ở đó có bạn có mình có một mùa thu với những chiếc lá vàng đã đi vào giấc mơ êm đềm…. Một hiện tại với những bước chân lặng lẽ đến cô độc nhạt nhòa trong chiều đông không nắng, mình đã đi tìm những giấc mơ cũ trên những nẻo đường đã qua, len lỏi vào những mảng thời gian  để tìm lại chiếc lá vàng ngày ấy, tìm lại chính mình trong những suy nghĩ chưa úa màu dĩ vãng … tìm bạn trong trí nhớ của mình, giở từng ngăn ấm áp nhất  trong tim để nhặt ra những hình ảnh đẹp đẽ nhất mà mình đã cất giữ và nâng niu trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất, mình tin rằng ở đâu đó bạn cũng đang đi tìm mình như mình đang đi tìm bạn bây giờ… biết đâu mình lại gặp nhau ở cuối đoạn đường  như ngày xưa mình đã từng gặp…


Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

Chiếc lá







Chiếc lá khe khẽ lay động trên cành khi cơn gió heo may  xuất hiện trong tiết trời giao  mùa báo hiệu một mùa thu sắp qua và một mùa đông đang đến rất gần. Chiếc lá giờ đây rất mong manh, lẻ loi trên cành cây đã khẳng khiu. Bây giờ một làn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ làm nó giật mình thảng thốt thấy  chao đảo, ngả nghiêng…
  Còn đâu khi xưa lúc lá đang còn mầu xanh với  sự tươi trẻ của một đời lá, tha hồ mà ngắm nhìn thế giới của riêng mình, trong từng tế bào tràn đầy nhựa sống với sức sống thật mãnh liệt, gom tất cả nắng, gió của thiên nhiên ban tặng để mang lại niềm vui cho đất trời,  vươn mình thật xa để đón nhận những tia nắng đầu tiên của mặt trời khi bình minh vừa hé mở. Vui đùa cùng gió chẳng ngại ngùng khi mưa về, để khi hoàng hôn buông xuống lại thì thầm khe khẽ cùng cây rằng hôm nay thật tuyệt vời.
 Một ngày  trôi qua đối với nó bây giờ thật  ý nghĩa và mang lại cho niềm hi vọng nhiều hơn, một chiếc lá vàng cuối mùa đâu có giữ nổi một mùa thu…như nuối tiếc như chờ đợi một điều gì mà tạo hóa vốn đã trở thành quy luật của muôn đời, đúng cho muôn loài đã và đang tồn tại không thể đi ngược lại  đó là sự trở về với cát bụi. Đã qua rồi mùa xuân ấm áp là sự hồi sinh của muôn loài, rực rỡ ánh nắng tràn ngập sức sống  của mùa hè và cái man mác, hanh hao của sắc thu để rồi khi đông đến là cuộc chia tay đầy đau đớn của chiếc lá lìa cành…
Ban mai với những tia nắng đầu tiên trong ngày làm cho nó như khô héo hơn, kém sắc hơn gió có vẻ yên lành  cho nó thêm một chút hi vọng rằng như thế nó vẫn được cành cây kia giữ lại, nó lại càng cố gắng gom thêm một chút năng lượng hiếm hoi còn sót lại để chịu đựng những cơn gió cuối ngày, có những lúc nó tưởng chừng như cơn gió vô tình  kia như một bàn tay của người vô hình  cố giật  nó ra khỏi cành cây và cuốn nó đi thật xa, thật xa. Hoàng hôn trải dài khắp không gian nó thấy bình yên lại trở về trong yên lặng, đêm thật dài với những trăn trở của riêng nó… ngày mai sẽ ra sao? nếu cành kia không còn giữ nó bên cạnh, giọt sương buổi sớm đậu long lanh trên lá  hay những giọt nước mắt của nó dành cho sự chia ly đầy lưu luyến của lá không nỡ rời xa cành…